Tru Tiên II
Chương 33
Tru Tiên II
Tác giả: Tiêu Đỉnh
-----oo0oo-----
Chương 33 : Giếng Khô.
Nhóm dịch : Thanh Vân Môn
Dịch Giả : Văn Kiệt
Biên Tập : Mèo Đông Lạnh
Nguồn: bachngocsa
Lúc bấy giờ Cữu Điêu Tứ đang bò dậy, cũng không bị thương chỗ nào, nhưng gương mặt hắn lúc này phồng lên như gan heo, xem ra như sắp bùng nổ vậy.
Chỉ là cho dù hắn có ão não, nhưng cũng biết những tên trước mặt này không giống mình, họ đều là những đạo sĩ đã từng tu luyện qua đạo pháp chân chính, quả thực khác xa một trời một vực so với một người vừa mới bước vào ngưỡng cửa tu đạo như mình, chỉ sợ họ chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể giết chết hắn.
Những tên Mạo thiên kiếm phái không hề để ý đến hắn, lúc này cả năm tên mà đứng đầu là Tống Dục đều đang nhìn Tô Văn Thanh, Tống Dục cười với vẻ khá thú vị và nói:
“Không biết cô nương làm sao nhận ra môn phái của chúng tôi vậy?”
Vương Tông Cảnh đứng sau lưng Tô Văn Thanh lúc này cũng nhớ ra mấy ngày trước Vương Tế Vũ tỉ tỉ đã từng nhắc đến với hắn là sẽ tiếp đón một tốp khách đến từ Đông hải Tân Vân châu, hình như tên môn phái ấy gọi là Mạo Thiên kiếm phái, mấy năm nay hắn bị nhốt trong núi sâu rừng già, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ở tại vùng đất biên thùy của Ưu châu, nên cũng không hiểu rõ các danh môn đại phái trong thiên hạ, thế mà sắc mặt của Tô Văn Thanh khá là trịnh trọng , chắc hẳn môn phái tu chân này đia vị cũng chẳng thấp.
Tô Văn Thanh mỉm cười và nói:
“Tiểu nữ kiến thức nông cạn, nhưng cũng đã từng được nghe nói về thanh danh của Mạo thiên kiếm phái, nghe nói đệ tử quí phái đây yêu kiếm như mạng của mình, ngay đến cả quần áo cũng đều có thêu hình kiếm, cho nên chẳng qua đoán mò mà thôi.”
Tống Dục nhìn xuống tay áo của mình, tỏ ra vẻ ngạc nhiên, cười và nói:
“Cô nương quả nhiên tinh tế, quả không hổ danh là đệ tử môn hạ của Thanh Vân môn, dám hỏi tôn tánh đại danh?”
Tô Thanh Văn nhè nhẹ khom người và nói:
“Thật khộng dám, tiểu nữ tử là Tô Văn Thanh, vẫn chưa phải là đệ tử chính thức của Thanh Vân môn, hiện giờ vẫn đang trong quá trình tham gia hội thiThanh Vân.”
Tống Dục gật đầu, khẽ chớp mắt và nói:
“Tô cô nương xinh đẹp thông mình, ánh mắt lại rất tinh tế, tương lai tiền đồ có thể nói là vô cùng sáng lạn.”
Nói đoạn hắn lại quay người sang, đưa mắt nhìn Cữu Điêu Tứ với vẻ mặt lạnh nhạt tỏ vẻ lớt phớt hời hợt, rồi sau đó thu ánh nhìn lại, thần thái phong độ phất tay áo bào và nói:
“Nếu như là hiểu lầm, sự việc này coi như chấm dứt tại đây, hôm khác chúng tôi còn phải đến Thanh Vân sơn bái kiến Tiêu chân nhân và các vị cao nhân tiền bối, đến lúc đó nếu như có cơ duyên, thì lại được gặp các vị.”
Nói xong, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Văn Thanh, sau đó quay người bỏ đi, bốn người ở bên cạnh cũng đi theo phía sau, chỉ có La Uy xem vẻ còn trẻ lại hiếu thắng, lúc đi khỏi còn trừng mắt nhìn Cữu Điêu Tứ, tỏ ra ý đầy thách thức.
Gân xanh tại góc trán của Cữu Điêu Tứ cứ giật lên vài hồi, Vương Tông Cảnh xem vẻ không xong, bèn vội chạy lên ngăn lấy hắn, Cữu Điêu Tứ quay đầu nhìn sang hắn, Vương Tông Cảnh thở nhẹ một tiếng, cũng chẳng nói gì, chỉ biết nhìn Cữu Điêu Tứ nhè nhẹ lắc đầu. Trên mặt Cữu Điêu Tứ co giật vài cái, nhưng sau một lúc cắn răng, cuối cùng cũng không bỏ tay Vương Tông Cảnh ra, mà chỉ là từ từ cúi đầu xuống.
Lúc này Tô Văn Thanh cũng bước sang, đứng bên cạnh hai cậu thiếu niên này, nhìn thần sắc của Cữu Điêu Tứ, nhè nhẹ chau mày, nhất thời cũng chẳng nói gì, cả ba cứ như vậy đứng đấy, bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng và có chút ngượng ngùng. Sau một lúc, cuối cùng vẫn là Vương Tông Cảnh lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng ấy, không nhắc chuyện ban nãy nữa, mà chuyển sang đề tài khác và nói:
“Điêu tứ,lúc nãy huynh trông thấy Tiểu Đỉnh sao?”
Cữu Điêu Tứ trầm mặc một lúc và nói:
“Người quá đông, tôi cũng nhìn không rõ lắm.”
Vương Tông Cảnh chau mày ngước đầu dậy, chỉ thấy sắc trời đã ảm đạm, ánh chiều tà ở phía chân trời cũng đã ló dạng, đây là dấu hiệu cho thấy hoàng hôn sắp đến.Trong lòng hắn cân nhắc một lúc và nói:
“Hay là hai người cứ quay về trước, tôi sẽ ở đây đợi Tiểu Đỉnh, nếu nó đã thích nhìn cảnh giếng khô dâng nước, nên đến buổi tối nhất định là sẽ ra mà thôi.”
Cữu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh cùng nhìn sang hắn, Cữu Điêu Tứ nói:
“Tôi sẽ đợi cùng huynh.”
Tô Văn Thanh có chút do dự một lúc, thế nhưng vẫn gật đầu và nói:
“Thôi kệ, tôi cũng rất yêu quí Tiểu Đỉnh, dù sao cũng đã chờ lâu như vậy rồi, thôi thì cùng nhau đợi nó vậy.”
Vương Tông Cảnh có hơi ngạc nhiên, không ngờ hai người cũng đồng ý ở lại chờ đợi, nhưng mà dù thế nào đi nữa trong lòng cũng cảm thấy có chút vui mừng, khóe miệng nở ra một nụ cười và nói:
“Được.”
* * *
Thanh Vân thất đỉnh, từ xưa đến nay Thông Thiên đỉnh được xem là độc nhất vô nhị, có rất nhiều phong cảnh, còn trong sáu đỉnh còn lại, Long Thủ đỉnh bất luận là từ phương diện nào, thì cũng giữ một vai trò rất độc đáo, chỉ tiếc là mấy ngàn năm nay luôn bị che phủ dưới cái bóng của Thông Thiên đỉnh.
Nếu xét về độ cao, Long Thủ đỉnh chỉ đứng sau Thông Thiên đỉnh, còn luận về độ hiểm trở, Long Thủ đỉnh cũng không kém cảnh quan; còn luận về nhân tài, năm xưa cả dãy Long Thủ đỉnh phồn vinh hưng thịnh, chỉ đứng sau trưởng môn trong Thanh Vân môn từ trước đến nay; thậm chí nếu luận về địa vị nhân vật, thủ tọa của Long Thủ đỉnh năm trước là Tề Hạo, đến naycũng là nhân vật số hai trong Thanh vân môn, chỉ sau trưởng giáo Tiêu Dật Tài chân nhân.
Đức cao vọng trọng?
Chức cao quyền trọng?
Từ Thanh Vân môn cho đến cả giới tu chân trong khắp thiên hạ, những người biết đến Tề Hạo không phải là ít, chỉ là nhiều năm nay, Tề Hạo lại cứ luôn tương đối lặng lẽ, trong Thanh Vân môn cũng chưa từng có biểu hiện xuất đầu lộ diện, cũng chỉ yên phận ở cái địa vị bảo tọa của ông, tuy rằng như vậy, nhưng trên dưới Thanh Vân môn không hề có một người dám coi thường ông, vì mọi người ngày thường đều biết rằng, cho dù là trưởng giáoTiêu chân nhân, đối đãi với vị Tề Hạo Tề trưởng lão này, cũng phải nhường ông đến ba phần.
Đứng trên Long Thủ đỉnh, trông về hướng tây, có thể nhìn thấy hai đỉnh núi, một ngọn là đỉnh Phong Hồi, còn một ngọn càng cao càng xa hơn chọc lên đến tận trời, đó chính là Thông Thiên đỉnh.
Lâm Kinh Vũ lưng đeo Trảm long trường kiếm, đang ngẩn ngơ xuất thần, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Nơi hắn đang đứng chính là một bình đài trên Long Thủ đỉnh, xung quanh là rừng tùng bách, mỗi một cây đều là những cây cổ thụ xa xưa, môi trường thanh vắng tĩnh lặng, cách nơi ông đứng không xa có một ngôi đình nhỏ, bên trong đình đặt một chiếc bàn đá và bốn cái ghế đẩu, dưới mái hiên bên ngoài đình, có treo một tấm biển có vẻ cũ kĩ lâu năm và trên đấy viết hai chữ to:
“Thông đình.”
Đi về phía sau bình đài, là một gian tịnh đường không lớn lắm, nhìn vào là một căn viện khoảng hai ba tiến, lúc này có hai người một nam một nữ kề vai bước ra.
Người nam phong độ vững vàng với một hàm râu ngắn, dáng vẻ gương mặt đều dường như đã trải qua sự thăng trầm của năm tháng, tuy rằng có vẻ trưởng thành già dặn nhưng vẫn toát ra cái phong thái anh tuấn và hào phóng của tuổi trẻ.
Còn người phụ nữ kia chính là Điền Linh nhi, lúc này trông cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ, trong tay bưng một khay trà, bước về phía Thông đình, cười và gọi Lâm Kinh Vũ:
“Lâm sư đệ, đừng đứng đấy hóng gió nữa, qua đây uống tách trà nào.”
Vạt áo của Lâm Kinh Vũ bay phấp phới, quay người lại, nhìn hai người, gương mặt nở một ánh cười, bước vội sang, đầu tiên gật gật đầu với Điền Linh nhi, sau đó nhìn sang người đàn ông, ánh mắt lóe lên cái nhìn đầy kình trọng và nói:
“Tề sư huynh, đệ quay về rồi.”
Người đàn ông này đương nhiên chính là Tề Hạo, giờ đây là một nhân vật danh chấn một phương, có điều lúc này nhìn thấy Lâm Kinh Vũ, nét mặt vẫn rạng rỡ nụ cười, bước lên hai bước, mỉm cười nói:
“Quay về thì tốt, nào, ngồi xuống đi.”
Cả hai ngồi xuống bên chiếc bàn đá, Điền Linh Nhi rót trà cho hai người, vừa định ngồi xuống, bèn nghe thấy bên trong tịnh đường vọng ra tiếng kêu la của một bé gái, Tề Hạo nhìn vào bên trong cười và nói:
“Tiểu Huyên sao vậy?”
Điền Linh Nhi nói với giọng không vui:
“Chẳng phải là lại muốn xuống núi tìm tiểu Đỉnh ca ca của nó chơi đấy sao?
Mới tí tuổi đầu, lại là con gái, thế mà lại không hề có nữ tính gì cả, suốt ngày chỉ muốn chạy đông chạy tây.”
Tề Hạo xem ra khá là thương yêu cô con gái này, bèn cười và nói:
“Cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, để nó đi tìm Tiểu Đỉnh chơi đi.”
Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh chen miệng vào:
“Hôm nay trong thành Hà Dương, đệ có trông thấy Tiểu Đỉnh đấy.”
Tề Hạo và Điền Linh Nhi đều ngơ ngác, Tề Hạo im lặng một lát, rồi lập tức gật đầu và nói:
“Đúng rồi, hôm nay là rằm tháng tám, là ngày tế thần sông trong thành Hà Dương, nếu không thì những đệ tử trong Thanh Vân biệt viện sẽ không được đến đó đâu.”
Điền Linh Nhi hứ một tiếng và nói:
“Cho dù là vậy, Tiểu Đỉnh chỉ mới là một đứa trẻ bốn tuổi, làm sao có thể để một mình thằng bé chạy đi chơi chứ? Muội nói mà, thằng bé này từ nhỏ đã bị nuông chiều hư rồi, không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm.”
Tề Hạo chợt cười, lắc đầu nói:
“Muội đừng có nói bậy, Lục sư muội tính tình ra sao muội cũng không phải không biết, muội ấy quản giáo rất nghiêm.”
Điền Linh Nhi chép miệng và nói:
“Muội không phải nói Lục sư tỉ, muội muốn nói cha của Tiểu Đỉnh ấy, cái người này thật chẳng ra làm sao cả, từ sau khi có đứa con trai, thì cứ như biến thành một người khác, vô cùng cưng chiều, nếu không phải Lục sư tỉ quản thúc hai người họ, thì tiểu Đỉnh đã sớm lật cả trời rồi.”
Chính vào lúc này, tiếng kêu la của cô bé ở bên trong tịnh đường chợt càng gào to hơn, xem vẻ rất là vội.
Điền Linh Nhi bất lực bèn đứng dậy và nói:
“Muội đi dỗ Tiểu Huyên, sư huynh đệ hai người cứ từ từ mà trò chuyện.”
Tề Hạo mỉm cười gật đầu, Lâm Kinh Vũ thì khom người. Mắt nhìn dáng người thon thả uyển chuyễn của Điền Linh Nhi đi xa dần, lúc này Tề Mạo mới thu ánh nhìn về, ông vẫn dịu dàng như ngày trước khi nhìn người vợ này của mình bao nhiêu năm qua.
Quay đầu sang, ông cầm lấy ấm trà, rót đầy tách cho Lâm Kinh Vũ và nói:
“Suốt đường đi đệ cực khổ rồi, nghe nói đệ bị thương lúc ở Nam Cương đúng không?”
Lâm Kinh Vũ trầm lặng một lúc, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tề Hạo, trông thấy nụ cười trên mặt Tề Hạo đã dần dần biến mất từ khi nào, mà đang nhìn hắn chằm chằm.
Hai sư huynh đệ nhìn nhau một lúc sau, Tề Hạo chợt trầm giọng hỏi:
“Là hắn sao?”
Lâm Kinh vũ cầm lấy tách trà trước mặt, nhìn màu nước trà trong vắt vàng nhạt với một mùi hương thoang thoảng bên trong tách, lại trầm mặc một lúc, sau đó mới lặng lẽ nói:
“Là hắn.”
Với công phu hàm dưỡng hiện giờ của Tề Hạo, đuôi mắt vẫn nhè nhẹ co giật vài hồi, rồi sau đó cũng ngơ ngác xuất thần một lúc lâu, rồi mới đưa tay ra cầm tách trà trước mặt mình lên, rồi từ từ đưa lên miệng uống một ngụm, vài phút sau mới nói:
“Thật không ngờ, thật không ngờ…..hắn vẫn còn sống.”
Lâm Kinh Vũ gật đầu và nói:
“Đúng vậy, đệ cũng không ngờ đến.”
Ánh mắt Tề Hạo vẫn nhìn xuống tách trà trong tay mình, giống như đang nhìn chăm chú gì đấy, cái tách bằng sứ trắng toát ấy như có chút trong suốt, lấp lánh ánh sáng nhạt nhòa.
Vài phút sau, ông bỏ tách trà xuống, thở dài một hơi và nói:
“Hắn có nói gì với đệ không?”
Lâm Kinh Vũ lặng lẽ lắc đầu, uống ngụm trà, sau đó dường như nở một nụ cười khổ và nói:
“Hắn…có nói một câu, nói rằng đệ quả nhiên không khiến hắn thất vọng.”
Tề Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, cũng trông thấy Lâm Kinh Vũ đang nhìn ông, sau một lúc, cả hai đồng thời nở ra một nụ cười chua xót.
Lâm Kinh Vũ khẽ giọng đáp:
“Hắn…hắn vẫn còn nhớ chúng ta đấy…”
Tề Hạo âm thầm cầm ấm trà lên rót đầy trà vào trong tách cho cả hai, giọng có vài phần bất lực và buồn bả:
“Đúng vậy, thế nhưng như vậy thì sao, không quay đầu lại được rồi.”
Cả người Lâm Kinh Vũ có chút run lên, không nói thêm gì nữa, dường như đang nhai nghiến những con chữ đã không lấy trở lại được.
Tề Hạo đứng dậy, đi lại vài bước trong đình, rồi đột nhiên nói:
“Sư đệ, đệ còn chưa biết, cái căn thông đình này kì thực là do năm xưa sư phụ xây dựng nên đấy.”
Lâm Kinh Vũ có chút bất ngời, đưa mắt nhìn đi, chỉ trông thấy Tề Hạo điềm đạm nói:
“Đó là chuyện cách đây đã rất lâu, kể từ khi đệ còn chưa nhập môn, còn về tấm biển bên ngoài đình, là do ta thay lên, trước đây không phải là tấm biển này.”
Lâm Kinh vũ “í” một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài nhìn lên, Tề Hạo đi đến bên cạnh hắn, nhắm nhẹ mắt nhìn tấm biển ấy, nhìn chằm chằm một lúc sau, mới lặng lẽ nói:
“Trên tấm biển vốn không phải viết hai chữ này, mà là ba chữ do chính tay sư phụ viết khá là có khí thế, tên gọi là ‘Nhất kiếm đình.”
Tác giả: Tiêu Đỉnh
-----oo0oo-----
Chương 33 : Giếng Khô.
Nhóm dịch : Thanh Vân Môn
Dịch Giả : Văn Kiệt
Biên Tập : Mèo Đông Lạnh
Nguồn: bachngocsa
Lúc bấy giờ Cữu Điêu Tứ đang bò dậy, cũng không bị thương chỗ nào, nhưng gương mặt hắn lúc này phồng lên như gan heo, xem ra như sắp bùng nổ vậy.
Chỉ là cho dù hắn có ão não, nhưng cũng biết những tên trước mặt này không giống mình, họ đều là những đạo sĩ đã từng tu luyện qua đạo pháp chân chính, quả thực khác xa một trời một vực so với một người vừa mới bước vào ngưỡng cửa tu đạo như mình, chỉ sợ họ chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể giết chết hắn.
Những tên Mạo thiên kiếm phái không hề để ý đến hắn, lúc này cả năm tên mà đứng đầu là Tống Dục đều đang nhìn Tô Văn Thanh, Tống Dục cười với vẻ khá thú vị và nói:
“Không biết cô nương làm sao nhận ra môn phái của chúng tôi vậy?”
Vương Tông Cảnh đứng sau lưng Tô Văn Thanh lúc này cũng nhớ ra mấy ngày trước Vương Tế Vũ tỉ tỉ đã từng nhắc đến với hắn là sẽ tiếp đón một tốp khách đến từ Đông hải Tân Vân châu, hình như tên môn phái ấy gọi là Mạo Thiên kiếm phái, mấy năm nay hắn bị nhốt trong núi sâu rừng già, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ở tại vùng đất biên thùy của Ưu châu, nên cũng không hiểu rõ các danh môn đại phái trong thiên hạ, thế mà sắc mặt của Tô Văn Thanh khá là trịnh trọng , chắc hẳn môn phái tu chân này đia vị cũng chẳng thấp.
Tô Văn Thanh mỉm cười và nói:
“Tiểu nữ kiến thức nông cạn, nhưng cũng đã từng được nghe nói về thanh danh của Mạo thiên kiếm phái, nghe nói đệ tử quí phái đây yêu kiếm như mạng của mình, ngay đến cả quần áo cũng đều có thêu hình kiếm, cho nên chẳng qua đoán mò mà thôi.”
Tống Dục nhìn xuống tay áo của mình, tỏ ra vẻ ngạc nhiên, cười và nói:
“Cô nương quả nhiên tinh tế, quả không hổ danh là đệ tử môn hạ của Thanh Vân môn, dám hỏi tôn tánh đại danh?”
Tô Thanh Văn nhè nhẹ khom người và nói:
“Thật khộng dám, tiểu nữ tử là Tô Văn Thanh, vẫn chưa phải là đệ tử chính thức của Thanh Vân môn, hiện giờ vẫn đang trong quá trình tham gia hội thiThanh Vân.”
Tống Dục gật đầu, khẽ chớp mắt và nói:
“Tô cô nương xinh đẹp thông mình, ánh mắt lại rất tinh tế, tương lai tiền đồ có thể nói là vô cùng sáng lạn.”
Nói đoạn hắn lại quay người sang, đưa mắt nhìn Cữu Điêu Tứ với vẻ mặt lạnh nhạt tỏ vẻ lớt phớt hời hợt, rồi sau đó thu ánh nhìn lại, thần thái phong độ phất tay áo bào và nói:
“Nếu như là hiểu lầm, sự việc này coi như chấm dứt tại đây, hôm khác chúng tôi còn phải đến Thanh Vân sơn bái kiến Tiêu chân nhân và các vị cao nhân tiền bối, đến lúc đó nếu như có cơ duyên, thì lại được gặp các vị.”
Nói xong, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Văn Thanh, sau đó quay người bỏ đi, bốn người ở bên cạnh cũng đi theo phía sau, chỉ có La Uy xem vẻ còn trẻ lại hiếu thắng, lúc đi khỏi còn trừng mắt nhìn Cữu Điêu Tứ, tỏ ra ý đầy thách thức.
Gân xanh tại góc trán của Cữu Điêu Tứ cứ giật lên vài hồi, Vương Tông Cảnh xem vẻ không xong, bèn vội chạy lên ngăn lấy hắn, Cữu Điêu Tứ quay đầu nhìn sang hắn, Vương Tông Cảnh thở nhẹ một tiếng, cũng chẳng nói gì, chỉ biết nhìn Cữu Điêu Tứ nhè nhẹ lắc đầu. Trên mặt Cữu Điêu Tứ co giật vài cái, nhưng sau một lúc cắn răng, cuối cùng cũng không bỏ tay Vương Tông Cảnh ra, mà chỉ là từ từ cúi đầu xuống.
Lúc này Tô Văn Thanh cũng bước sang, đứng bên cạnh hai cậu thiếu niên này, nhìn thần sắc của Cữu Điêu Tứ, nhè nhẹ chau mày, nhất thời cũng chẳng nói gì, cả ba cứ như vậy đứng đấy, bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng và có chút ngượng ngùng. Sau một lúc, cuối cùng vẫn là Vương Tông Cảnh lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng ấy, không nhắc chuyện ban nãy nữa, mà chuyển sang đề tài khác và nói:
“Điêu tứ,lúc nãy huynh trông thấy Tiểu Đỉnh sao?”
Cữu Điêu Tứ trầm mặc một lúc và nói:
“Người quá đông, tôi cũng nhìn không rõ lắm.”
Vương Tông Cảnh chau mày ngước đầu dậy, chỉ thấy sắc trời đã ảm đạm, ánh chiều tà ở phía chân trời cũng đã ló dạng, đây là dấu hiệu cho thấy hoàng hôn sắp đến.Trong lòng hắn cân nhắc một lúc và nói:
“Hay là hai người cứ quay về trước, tôi sẽ ở đây đợi Tiểu Đỉnh, nếu nó đã thích nhìn cảnh giếng khô dâng nước, nên đến buổi tối nhất định là sẽ ra mà thôi.”
Cữu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh cùng nhìn sang hắn, Cữu Điêu Tứ nói:
“Tôi sẽ đợi cùng huynh.”
Tô Văn Thanh có chút do dự một lúc, thế nhưng vẫn gật đầu và nói:
“Thôi kệ, tôi cũng rất yêu quí Tiểu Đỉnh, dù sao cũng đã chờ lâu như vậy rồi, thôi thì cùng nhau đợi nó vậy.”
Vương Tông Cảnh có hơi ngạc nhiên, không ngờ hai người cũng đồng ý ở lại chờ đợi, nhưng mà dù thế nào đi nữa trong lòng cũng cảm thấy có chút vui mừng, khóe miệng nở ra một nụ cười và nói:
“Được.”
* * *
Thanh Vân thất đỉnh, từ xưa đến nay Thông Thiên đỉnh được xem là độc nhất vô nhị, có rất nhiều phong cảnh, còn trong sáu đỉnh còn lại, Long Thủ đỉnh bất luận là từ phương diện nào, thì cũng giữ một vai trò rất độc đáo, chỉ tiếc là mấy ngàn năm nay luôn bị che phủ dưới cái bóng của Thông Thiên đỉnh.
Nếu xét về độ cao, Long Thủ đỉnh chỉ đứng sau Thông Thiên đỉnh, còn luận về độ hiểm trở, Long Thủ đỉnh cũng không kém cảnh quan; còn luận về nhân tài, năm xưa cả dãy Long Thủ đỉnh phồn vinh hưng thịnh, chỉ đứng sau trưởng môn trong Thanh Vân môn từ trước đến nay; thậm chí nếu luận về địa vị nhân vật, thủ tọa của Long Thủ đỉnh năm trước là Tề Hạo, đến naycũng là nhân vật số hai trong Thanh vân môn, chỉ sau trưởng giáo Tiêu Dật Tài chân nhân.
Đức cao vọng trọng?
Chức cao quyền trọng?
Từ Thanh Vân môn cho đến cả giới tu chân trong khắp thiên hạ, những người biết đến Tề Hạo không phải là ít, chỉ là nhiều năm nay, Tề Hạo lại cứ luôn tương đối lặng lẽ, trong Thanh Vân môn cũng chưa từng có biểu hiện xuất đầu lộ diện, cũng chỉ yên phận ở cái địa vị bảo tọa của ông, tuy rằng như vậy, nhưng trên dưới Thanh Vân môn không hề có một người dám coi thường ông, vì mọi người ngày thường đều biết rằng, cho dù là trưởng giáoTiêu chân nhân, đối đãi với vị Tề Hạo Tề trưởng lão này, cũng phải nhường ông đến ba phần.
Đứng trên Long Thủ đỉnh, trông về hướng tây, có thể nhìn thấy hai đỉnh núi, một ngọn là đỉnh Phong Hồi, còn một ngọn càng cao càng xa hơn chọc lên đến tận trời, đó chính là Thông Thiên đỉnh.
Lâm Kinh Vũ lưng đeo Trảm long trường kiếm, đang ngẩn ngơ xuất thần, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Nơi hắn đang đứng chính là một bình đài trên Long Thủ đỉnh, xung quanh là rừng tùng bách, mỗi một cây đều là những cây cổ thụ xa xưa, môi trường thanh vắng tĩnh lặng, cách nơi ông đứng không xa có một ngôi đình nhỏ, bên trong đình đặt một chiếc bàn đá và bốn cái ghế đẩu, dưới mái hiên bên ngoài đình, có treo một tấm biển có vẻ cũ kĩ lâu năm và trên đấy viết hai chữ to:
“Thông đình.”
Đi về phía sau bình đài, là một gian tịnh đường không lớn lắm, nhìn vào là một căn viện khoảng hai ba tiến, lúc này có hai người một nam một nữ kề vai bước ra.
Người nam phong độ vững vàng với một hàm râu ngắn, dáng vẻ gương mặt đều dường như đã trải qua sự thăng trầm của năm tháng, tuy rằng có vẻ trưởng thành già dặn nhưng vẫn toát ra cái phong thái anh tuấn và hào phóng của tuổi trẻ.
Còn người phụ nữ kia chính là Điền Linh nhi, lúc này trông cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ, trong tay bưng một khay trà, bước về phía Thông đình, cười và gọi Lâm Kinh Vũ:
“Lâm sư đệ, đừng đứng đấy hóng gió nữa, qua đây uống tách trà nào.”
Vạt áo của Lâm Kinh Vũ bay phấp phới, quay người lại, nhìn hai người, gương mặt nở một ánh cười, bước vội sang, đầu tiên gật gật đầu với Điền Linh nhi, sau đó nhìn sang người đàn ông, ánh mắt lóe lên cái nhìn đầy kình trọng và nói:
“Tề sư huynh, đệ quay về rồi.”
Người đàn ông này đương nhiên chính là Tề Hạo, giờ đây là một nhân vật danh chấn một phương, có điều lúc này nhìn thấy Lâm Kinh Vũ, nét mặt vẫn rạng rỡ nụ cười, bước lên hai bước, mỉm cười nói:
“Quay về thì tốt, nào, ngồi xuống đi.”
Cả hai ngồi xuống bên chiếc bàn đá, Điền Linh Nhi rót trà cho hai người, vừa định ngồi xuống, bèn nghe thấy bên trong tịnh đường vọng ra tiếng kêu la của một bé gái, Tề Hạo nhìn vào bên trong cười và nói:
“Tiểu Huyên sao vậy?”
Điền Linh Nhi nói với giọng không vui:
“Chẳng phải là lại muốn xuống núi tìm tiểu Đỉnh ca ca của nó chơi đấy sao?
Mới tí tuổi đầu, lại là con gái, thế mà lại không hề có nữ tính gì cả, suốt ngày chỉ muốn chạy đông chạy tây.”
Tề Hạo xem ra khá là thương yêu cô con gái này, bèn cười và nói:
“Cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, để nó đi tìm Tiểu Đỉnh chơi đi.”
Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh chen miệng vào:
“Hôm nay trong thành Hà Dương, đệ có trông thấy Tiểu Đỉnh đấy.”
Tề Hạo và Điền Linh Nhi đều ngơ ngác, Tề Hạo im lặng một lát, rồi lập tức gật đầu và nói:
“Đúng rồi, hôm nay là rằm tháng tám, là ngày tế thần sông trong thành Hà Dương, nếu không thì những đệ tử trong Thanh Vân biệt viện sẽ không được đến đó đâu.”
Điền Linh Nhi hứ một tiếng và nói:
“Cho dù là vậy, Tiểu Đỉnh chỉ mới là một đứa trẻ bốn tuổi, làm sao có thể để một mình thằng bé chạy đi chơi chứ? Muội nói mà, thằng bé này từ nhỏ đã bị nuông chiều hư rồi, không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm.”
Tề Hạo chợt cười, lắc đầu nói:
“Muội đừng có nói bậy, Lục sư muội tính tình ra sao muội cũng không phải không biết, muội ấy quản giáo rất nghiêm.”
Điền Linh Nhi chép miệng và nói:
“Muội không phải nói Lục sư tỉ, muội muốn nói cha của Tiểu Đỉnh ấy, cái người này thật chẳng ra làm sao cả, từ sau khi có đứa con trai, thì cứ như biến thành một người khác, vô cùng cưng chiều, nếu không phải Lục sư tỉ quản thúc hai người họ, thì tiểu Đỉnh đã sớm lật cả trời rồi.”
Chính vào lúc này, tiếng kêu la của cô bé ở bên trong tịnh đường chợt càng gào to hơn, xem vẻ rất là vội.
Điền Linh Nhi bất lực bèn đứng dậy và nói:
“Muội đi dỗ Tiểu Huyên, sư huynh đệ hai người cứ từ từ mà trò chuyện.”
Tề Hạo mỉm cười gật đầu, Lâm Kinh Vũ thì khom người. Mắt nhìn dáng người thon thả uyển chuyễn của Điền Linh Nhi đi xa dần, lúc này Tề Mạo mới thu ánh nhìn về, ông vẫn dịu dàng như ngày trước khi nhìn người vợ này của mình bao nhiêu năm qua.
Quay đầu sang, ông cầm lấy ấm trà, rót đầy tách cho Lâm Kinh Vũ và nói:
“Suốt đường đi đệ cực khổ rồi, nghe nói đệ bị thương lúc ở Nam Cương đúng không?”
Lâm Kinh Vũ trầm lặng một lúc, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tề Hạo, trông thấy nụ cười trên mặt Tề Hạo đã dần dần biến mất từ khi nào, mà đang nhìn hắn chằm chằm.
Hai sư huynh đệ nhìn nhau một lúc sau, Tề Hạo chợt trầm giọng hỏi:
“Là hắn sao?”
Lâm Kinh vũ cầm lấy tách trà trước mặt, nhìn màu nước trà trong vắt vàng nhạt với một mùi hương thoang thoảng bên trong tách, lại trầm mặc một lúc, sau đó mới lặng lẽ nói:
“Là hắn.”
Với công phu hàm dưỡng hiện giờ của Tề Hạo, đuôi mắt vẫn nhè nhẹ co giật vài hồi, rồi sau đó cũng ngơ ngác xuất thần một lúc lâu, rồi mới đưa tay ra cầm tách trà trước mặt mình lên, rồi từ từ đưa lên miệng uống một ngụm, vài phút sau mới nói:
“Thật không ngờ, thật không ngờ…..hắn vẫn còn sống.”
Lâm Kinh Vũ gật đầu và nói:
“Đúng vậy, đệ cũng không ngờ đến.”
Ánh mắt Tề Hạo vẫn nhìn xuống tách trà trong tay mình, giống như đang nhìn chăm chú gì đấy, cái tách bằng sứ trắng toát ấy như có chút trong suốt, lấp lánh ánh sáng nhạt nhòa.
Vài phút sau, ông bỏ tách trà xuống, thở dài một hơi và nói:
“Hắn có nói gì với đệ không?”
Lâm Kinh Vũ lặng lẽ lắc đầu, uống ngụm trà, sau đó dường như nở một nụ cười khổ và nói:
“Hắn…có nói một câu, nói rằng đệ quả nhiên không khiến hắn thất vọng.”
Tề Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, cũng trông thấy Lâm Kinh Vũ đang nhìn ông, sau một lúc, cả hai đồng thời nở ra một nụ cười chua xót.
Lâm Kinh Vũ khẽ giọng đáp:
“Hắn…hắn vẫn còn nhớ chúng ta đấy…”
Tề Hạo âm thầm cầm ấm trà lên rót đầy trà vào trong tách cho cả hai, giọng có vài phần bất lực và buồn bả:
“Đúng vậy, thế nhưng như vậy thì sao, không quay đầu lại được rồi.”
Cả người Lâm Kinh Vũ có chút run lên, không nói thêm gì nữa, dường như đang nhai nghiến những con chữ đã không lấy trở lại được.
Tề Hạo đứng dậy, đi lại vài bước trong đình, rồi đột nhiên nói:
“Sư đệ, đệ còn chưa biết, cái căn thông đình này kì thực là do năm xưa sư phụ xây dựng nên đấy.”
Lâm Kinh Vũ có chút bất ngời, đưa mắt nhìn đi, chỉ trông thấy Tề Hạo điềm đạm nói:
“Đó là chuyện cách đây đã rất lâu, kể từ khi đệ còn chưa nhập môn, còn về tấm biển bên ngoài đình, là do ta thay lên, trước đây không phải là tấm biển này.”
Lâm Kinh vũ “í” một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài nhìn lên, Tề Hạo đi đến bên cạnh hắn, nhắm nhẹ mắt nhìn tấm biển ấy, nhìn chằm chằm một lúc sau, mới lặng lẽ nói:
“Trên tấm biển vốn không phải viết hai chữ này, mà là ba chữ do chính tay sư phụ viết khá là có khí thế, tên gọi là ‘Nhất kiếm đình.”