Tru Tiên II
Chương 62
Tru Tiên II
Tác giả: Tiêu Đỉnh

Chương 62: Bí thuật

Nhóm Dịch : Đội Dịch Từ Thiện Bạch Ngọc Sách
Dịch giả: †Bloodlust†
Biên tập: Phượng Vũ

Đường Ất, Viện hai mươi ba, phòng chữ Hỏa, Vương Tông Cảnh im lặng ngồi trong phòng, dường như hắn đang suy nghĩ về điều gì đó. Vẻ mặt hắn âm tình bất định càng khiến cho không khí trong phòng càng trở nên u ám. Mấy ngày nay, có lẽ do mỗi ngày đều gặp mặt nên mọi người chung quanh vẫn chưa thể nào phát hiện ra, nhưng quả thật khuôn mặt cũng như khí chất của Vương Tông Cảnh so với ngày vừa mới tiến vào Thanh Vân biệt viện đã thành thục hơn không ít, bớt đi một phần ngỗ ngược và nhiều hơn vài phần trầm ổn.

Chỉ là giờ phút này, sau khi hắn trầm tư một lúc lâu, trên mặt hắn chầm chậm xuất hiện biến hóa, giống như hắn đang nhớ đến việc gì đó khiến trong lòng dâng lên một cỗ hận ý, trên mặt thoáng xẹt qua một tia tàn ác. Lại qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, rồi lấy ra một tờ giấy trắng đặt lên bàn, đồng thời chuẩn bị bút mực, sau khi tập trung suy nghĩ một lát, liền viết lên trên giấy.

Cầm bút chặt trong tay, tốc độ phóng bút của hắn cũng không nhanh lắm. Hơn nữa những nét mực xuất hiện trên giấy đều không phải là chữ, trái lại nó giống như những đường nét đơn giản, phác họa một cái khung trông giống hình dạng của một căn nhà. Sau mỗi một nét vẽ, Vương Tông Cảnh dừng lại một chút, cẩn thận suy nghĩ, rồi sau đó mới tiếp tục hạ bút. Từ bức tranh đang dần hình thành trên trang giấy, hận ý trên khuôn mặt hắn ngược lại phai nhạt từ từ, chỉ là ánh mắt lại lóe lên không ngừng. Vào lúc này, sắc mặt hắn đã trở lại vẻ lạnh nhạt, ánh mắt tập trung nhìn vào bức tranh trên giấy. Dường như bức tranh này vẽ một căn nhà trong một thôn trang nào đó, điểm đặc biệt là căn nhà này khá lớn, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều căn nhà nhỏ khác vây quanh, hắn nhìn chằm chằm nơi đó nhìn thật lâu, thật lâu...

"Năm năm..."

Những âm thanh kia rơi vào không gian tĩnh lặng trong phòng, như những lời độc thoại của bản thân hắn.

Một ngày nặng nề cứ thế trôi qua, đối với người mang đầy tâm sự trong lòng mà nói, một ngày như thế quả thật quá dài. Nhưng ngay ngày hôm sau, toàn bộ những đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân trong biệt viện Thanh Vân đều bị kinh hãi bởi một tin tức mới, tin tức này giống như một tảng đá ném xuống mặt hồ đang tĩnh lặng, làm dấy lên những con sóng thật lớn.

Sau khi hội thi Thanh Vân bắt đầu được khoảng nửa năm, Thanh Vân Môn bỗng nhiên quyết định cho toàn bộ đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân tiến hành một khảo nghiệm hoàn toàn mới. Theo tin tức từ đám trưởng bối Thanh Vân Môn thì toàn bộ những đệ tử mới đều phải tiến vào một bí cảnh do Thanh Vân Môn dùng đại thần thông sáng tạo ra. Tất cả mọi người tham gia đều phải trải qua nhiều loại khảo nghiệm trong đó, cuối cùng nếu như tìm được Thanh Mộc lệnh bài được giấu tại một nơi bí mật trong bí cảnh thì xem như vượt qua lần khảo hạch này.

Tin tức này vừa lọt ra ngoài khiến toàn bộ những người tham gia cuộc thi Thanh Vân kinh hãi. Phải biết rằng cuộc thi Thanh Vân đã tổ chức được nhiều năm, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, những quy củ trong quá trình thí luyện cũng sớm đã bị người ta hiểu rõ. Trước giờ, trong các cuộc thi Thanh Vân cũng chỉ là việc Thanh Vân Môn truyền xuống công pháp, rồi lệnh cho các đệ tử tự mình tập luyện. Đợi một năm sau mới tiến hành sát hạch lại từng người. Trong suốt những năm tháng đó cũng thay đổi quy củ đôi chút, nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến kết quả sau cùng. Cũng không biết tại sao năm nay lại khác mọi năm như vậy, đột nhiên bắt những đệ tử mới phải tham gia sự kiện này.

Rõ ràng việc này đã gây ra động tĩnh rất lớn, tất nhiên đây chính là sự kiện quan trọng của Thanh Vân Môn nhằm tuyển chọn đệ tử mới. Cũng có thể khẳng định rằng sau khi Thanh Vân thí luyện chấm dứt, sự kiện này sẽ ảnh hưởng to lớn đến việc chọn lựa đệ tử nhập môn. Mặc dù cũng có không ít đệ tử trong lòng kinh ngạc, đối với sự kiện này có phần bất mãn, nhưng Thanh Vân Môn là một trong những môn phái nổi tiếng khắp thiên hạ, cho nên những đệ tử bình thường này cũng không dám nhiều lời, chẳng qua chỉ là than phiền dăm ba câu rồi thôi.

Chỉ có điều phần lớn những đệ tử tỏ ra bất mãn đối với sự kiện lần này đều xuất thân từ đám đệ tử thế gia. Nếu như bình thường, dựa vào những quy củ hiện giờ, bọn hắn chỉ cần thành thật chăm chỉ tu luyện, rồi sau lưng có gia tộc hỗ trợ, thì cơ hội trở thành đệ tử chính thức Thanh Vân Môn so với những kẻ bình thường khác lớn hơn rất nhiều. Cũng có không ít người hoài nghi mục đích hành động lần này của Thanh Vân Môn là để uốn nắn lại cục diện hiện nay trong môn phái. Chẳng qua, dù thế nào đi nữa, việc này nếu đã được Thanh Vân Môn tuyên bố, mọi việc xem như đã được quyết định, mọi người dù có oán hận thêm nữa cũng không thể không tham gia cuộc thi Thanh Vân, cho nên nhiều người rất nhanh tập trung vào những quy củ bắt buộc phải tuân theo trong bí cảnh.

Bí cảnh là nơi nào thì đám sư trưởng Thanh Vân Môn cũng không nói rõ, mọi người chỉ có thể biết được chính là trong đó rất thần kỳ. Nó được Thanh Vân Môn sử dụng đại thần thông tạo ra, chẳng qua nếu có thể chứa hơn chín trăm đệ tử tham gia Thanh Vân thí luyện, thì diện tích trong đó nhất định là không nhỏ. Bởi vậy, cũng có thể thấy được sự cường đại của đạo pháp Thanh Vân Môn. Về phần Thanh Mộc lệnh bài mà mọi người cần phải tranh đoạt, thật ra nếu tỉ mỉ hình dung một chút thì thấy chẳng qua nó chỉ là một cái thẻ bài bằng gỗ màu xanh lớn chừng năm tấc, trên mặt có khắc ba chữ "Thanh Mộc Lệnh" rất dễ nhận ra.

Thanh Mộc lệnh bài tổng cộng chỉ có bốn mươi cái, được giấu ở những nơi vô cùng bí mật rải rác khắp nơi trong bí cảnh. Nói cách khác, cuối cùng có thể chiển thắng, cũng chỉ có bốn mươi người mà thôi.

Trừ những thứ đó ra, đám trưởng bối Thanh Vân Môn cũng không tiết lộ gì nữa, nhưng những người có thể tới đây tham gia cuộc thi Thanh Vân thì có ai là kẻ ngốc đâu, mọi người rất nhanh hiểu được, thì ra từ trước tới giờ sau mỗi đợt Thanh Vân thí luyện, cuối cùng cũng chỉ có chính xác bốn mươi người được Thanh Vân Môn thu làm môn hạ đệ tử.

Hai con số này trùng hợp như thế, hàm ý trong đó có thể nói là rõ như ban ngày.

Thời gian mở cửa bí cảnh chính là vào ba ngày sau.

Trở lại trong tự viện của đám đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân, tất cả đều bị tin tức bất thình lình này làm chấn động tâm tư, đa số đều không còn hứng thú tu luyện. Tất cả mọi người đều đàm luận về hành trình sẽ trải qua trong bí cảnh lần này, ai cũng không dám xem thường.

Mục đích mọi người đi tới nơi này không phải là vì muốn gia nhập đại môn phái tu chân đệ nhất thiên hạ, tiếng tăm lẫy lừng khắp thần châu, Thanh Vân Môn hay sao?

Cho dù chỉ là cơ hội mong manh đi nữa cũng không thể dễ dàng bỏ qua, huống chi ý tứ ám chỉ rõ ràng như thế.

Khác với không khí nóng như lửa trong tự viện, tình cảnh trong đường Ất, viện hai mươi ba có vẻ trầm lắng hơn đôi chút. Nhưng đám năm người Vương Tông Cảnh cũng không ngoại lệ, cả đám đều đang túm tụm dưới cây liễu trong sân, nhỏ giọng thương lượng chuyện này.

Nơi cửa vào đình viện, Đại Hoàng uể oải nằm ở trên thềm đá, còn Tiểu Hôi thì tựa vào bên hông nó. Trông điệu bộ của con khỉ này thì dường như nó có vẻ đang buồn chán, thỉnh thoảng nó ngẩng đầu liếc nhìn năm người đang đứng trong sân một cái, rồi cầm lấy quả dại không biết lấy từ đâu đưa lên miệng cắn một nhát, tiếp đó nhai ngon lành.

Những cành liễu trong sân lả lơi theo từng cơn gió, dưới bóng cây năm người quây thành một vòng, lúc này không ai nói chuyện. Vương Tông Cảnh nhìn bốn người chung quanh, chỉ thấy trong năm người bọn họ, bộ dạng của Tiểu Đỉnh có vẻ thoải mái nhất. Khóe miệng tên nhóc này lúc nào cũng treo một nụ cười toe toét, trông có vẻ rất hứng thú khi nhìn mấy người bên cạnh. Dường như đối với hành trình trong bí cảnh lần này, nó vô cùng mong mỏi và hưng phấn, chỉ là không biết trong lòng nó có xem bí cảnh trở thành một nơi để du ngoạn hay không nữa thôi.

Bộ dạng Cửu Điêu Tứ vẫn luôn trầm mặc ít nói, lông mày hắn nhíu lại, vẻ mặt có chút âm tình bất định. Mà Nam Sơn đứng bên cạnh Vương Tông Cảnh cũng không nói tiếng nào. Hai mắt Vương Tông Cảnh nhìn hắn, trong lòng khẽ động, đột nhiên cảm giác được bản thân mình mấy ngày nay vì quá mải mê tu luyện nên cũng không nói được mấy câu với người bạn đã cùng hắn lớn lên này, khiến cả hai giờ đây dường như trở nên xa lạ không ít.

Hoặc là, căn bản từ sau khi Nam Sơn tiến vào biệt viện Thanh Vân, ngoại trừ lúc đầu hai người còn gặp mặt, nhưng sau đó trở đi liền biến thành như thế này sao?

Trong lòng hắn có chút mờ mịt, không biết nên nói gì cho phải, may mắn là trong năm người ở đây còn có một thiếu nữ duy nhất chính là Tô Văn Thanh, giờ phút này nàng liếc nhìn mọi người xung quanh một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vương Tông Cảnh, thản nhiên cười, nói : "Vương công tử, trước đây ngươi đã từng nghe nói qua về bí cảnh này sao?"

Vương Tông Cảnh lắc lắc đầu, nói : "Trước giờ ta chưa từng nghe nói qua."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn mọi người xung quanh, chỉ thấy bất kể là Cửu Điêu Tứ hay là Nam Sơn, hoặc ngay cả tên nhóc Tiểu Đỉnh cũng đều cùng nhau lắc đầu. Tô Văn Thanh mỉm cười nói: "Ta cũng vậy chưa từng nghe nói đến việc này. Trước lúc lên núi ta cũng từng hỏi qua các vị trưởng bối trong nhà, nhưng cũng chẳng có ai nói đến bí cảnh bí kiếc gì cả, sự kiện bí cảnh này chắc là chỉ mới bắt đầu từ năm nay thôi."

Cửu Điêu Tứ chậm rãi lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị, nói : "Hơn chín trăm người tham gia, lại chỉ có bốn mươi cái Thanh Mộc lệnh, cái này không phải quá khó như lên trời sao?"

Nam Sơn nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh, bộ mặt mũm mĩm của hắn xẹt qua một tia lo lắng, nhưng hắn cũng không mở miệng nói chuyện. Nhưng chính cái vẻ lo lắng chỉ thoáng hiện đến mức khó lòng nhận ra kia lại lọt vào mắt của Tô Văn Thanh, khiến ánh mắt trong suốt của nàng dường như lộ vẻ đắn đo, nhưng nàng cũng không tỏ vẻ gì khác thường, chỉ nhìn Cửu Điêu Tứ mỉm cười nói: "Khó thì tất nhiên là rất khó rồi, nhưng những người khác cũng giống như chúng ta cả. Mặc kệ như thế nào, nếu đám tiên trưởng Thanh Vân đã đưa ra cái đề mục này, như vậy chúng ta chỉ cần cố hết sức để đoạt lấy một cái Thanh Mộc lệnh bài là được."

Cả đám Vương Tông Cảnh ai nấy đều gật đầu đồng ý. Tô Văn Thanh bỗng nhiên khẽ nhíu mày, rồi thì thầm nói: "Chẳng qua ta có nghe được ý tứ trong lời nói vài vị tiền bối Thanh Vân Môn rằng bên trong bí cảnh sẽ có rất nhiều khảo nghiệm. Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ mấy trăm tên đệ tử cạnh tranh lẫn nhau, hoặc là địa hình hiểm trở, sẽ không phải... còn có yêu thú hung mãnh nữa chứ?"

Cửu Điêu Tứ nhịn không được hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Yêu thú hung mãnh? Nếu gặp phải mà không cẩn thận thì sẽ mất mạng như chơi à, ta cảm thấy việc này rất khó có khả năng xảy ra. Nhưng nếu thật sự là vậy thì chả hiểu vì sao đám sư trưởng Thanh Vân Môn lại an bài như thế?"

Tiểu Đỉnh đứng ở một bên cười ha ha, chẳng hề lo lắng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, Cửu đại ca, có yêu thú chơi mới vui a, đệ sẽ bảo vệ huynh."

Cửu Điêu Tứ chết ngất, trừng mắt nhìn tên tiểu quỷ kia, chỉ thấy Tiểu Đỉnh nhếch miệng cười, thần thái đáng yêu, trên mặt cũng không lộ vẻ châm chọc hắn. Thoạt nhìn có vẻ tên nhóc này thật lòng nói vậy, làm cho hắn sinh ra cảm giác vô lực, hắn đành lầm bầm gì đó rồi rời ánh mắt đi chỗ khác.

Ánh mắt Tô Văn Thanh quay sang nhìn Nam Sơn vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, nói : "Nam công tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nam Sơn chần chờ một lúc, nói : "Ta so với mọi người bước vào con đường tu đạo trễ hơn nên đạo hạnh hiện giờ của ta quá thấp, cũng chỉ có thể làm hết sức mà thôi."

Tô Văn Thanh mỉm cười, ánh mắt lại dịch chuyển, rơi xuống trên người Vương Tông Cảnh. Nhưng tình trạng của hắn lúc này bất chợt khiến nàng hơi ngẩn ra, chỉ thấy ánh mắt Vương Tông Cảnh có vẻ tập trung, lại như có vẻ xuất thần. Tô Văn Thanh gọi hắn hai lần, lúc này Vương Tông Cảnh mới giật mình tỉnh lại, ú ớ hai tiếng, xem như đáp lại. Trong lòng Tô Văn Thanh cảm thấy hơi quái lạ, liền tập trung nhìn Vương Tông Cảnh thêm vài lần, nhưng Vương Tông Cảnh cũng không lộ ra trạng thái bất thường nữa. Trong chốc lát, năm người cứ như vậy đứng chung một chỗ thương lượng. Chẳng qua, nếu muốn tự nhiên mà nghĩ ra ngay được một biện pháp nào đó thì quả thật là nằm mơ giữa ban ngày, bởi vì bí cảnh là cái gì, bên trong có yêu thú hay không, nếu có yêu thú thì yêu thú đó lợi hại ra sao, những thứ này tất cả mọi người ở đây đều hoàn toàn mù tịt, cả đám tất nhiên là chưa thể nghĩ ra đối sách gì.

Cứ như vậy bàn bạc đến phút cuối, đúng là chỉ còn lại một câu duy nhất: "Đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh", sau đó mọi người liền ai về nhà nấy.

Vương Tông Cảnh trở về phòng chữ Hỏa, đóng cửa phòng lại rồi đi đến chiếc ghế cạnh bàn ngồi xuống, gương mặt lại trở nên có chút ngưng trọng. Hắn cũng không phải vì lần thí luyện này bất ngờ có thêm sự kiện bí cảnh mà lo lắng, mà bởi vì vừa rồi Tô Văn Thanh đề cập đến yêu thú, lại động đến nghi hoặc được che dấu sâu trong lòng hắn: Chung quanh Thanh Vân sơn mạch, thật sự không có bất kỳ tung tích yêu thú nào sao?

Thời gian ba ngày chính là để cho đám đệ tử có thể chuẩn bị kỹ càng. Người khác như thế nào không biết, nhưng nếu tính toán thời gian thì Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đúng là không kịp lên Đại Trúc Phong lần nữa. Mặc dù có vài phần tiếc nuối, nhưng tận sâu trong đáy lòng Vương Tông Cảnh lại có chút mong chờ đối với hành trình trong bí cảnh sắp tới. Hắn vốn tính tình hiếu động, lại thích mạo hiểm, nên mặc dù bên trong bí cảnh có thể sẽ có yêu thú tồn tại, nhưng hắn đã từng chiến đấu sinh tử cùng vô số yêu thú hung ác, giãy dụa mà sống sót tròn ba năm ở trong rừng rậm nguyên sinh tại Thập Vạn Đại Sơn, hắn há có thể dễ dàng sợ hãi?

Chỉ là hắn mặc dù không úy kỵ, nhưng trong lòng vẫn có vài phần cẩn thận. Hắn đã tự thể nghiệm qua sự cường hãn của yêu thú nên hiểu rõ yêu thú đáng sợ như thế nào. Mặc dù rất khó có khả năng Thanh Vân Môn an bài yêu thú có lực chiến đấu mạnh mẽ để khảo nghiệm đạo hạnh nông cạn của đám đệ tử tham gia Thanh Vân thí luyện, nhưng cho dù là yêu thú bình thường đi nữa thì đối với những đệ tử này mà nói, vẫn chính là phiền phức to.

Thực ra, trong lòng Vương Tông Cảnh vẫn còn một con át chủ bài, hắn nghĩ thầm chỉ cần có Tiểu Đỉnh đi chung, như vậy chắc chắn hai tên ôn thần Đại Hoàng, Tiểu Hôi cũng sẽ đi theo, vậy còn phải sợ cái quái gì. Ngày đó, dưới địa cung ở thành Hà Dương, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đối mặt với quái vật khô lâu đã biểu lộ ra sức chiến đấu mạnh mẽ kinh người. Nếu hai tên này chiến đấu với yêu thú bình thường, thậm chí yêu thú hung mãnh đi nữa, thì hơn phân nửa cũng có thể đánh đâu thắng đó. Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, trong Thanh Vân Môn không biết là ai lắm mồm lắm miệng, một ngày sau khi chuyện vào bí cảnh được công bố, Mục Hoài Chính liền chạy đến viện hai mươi ba của bọn hắn nói rõ ràng rằng lần này đi bí cảnh sẽ không được mang theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi.

Lúc đó, Tiểu Đỉnh cũng không có phản ứng gì, nhưng bộ dạng của Đại Hoàng quả thực không thoải mái. Nó cử gầm gừ rồi đi vòng quanh Mục Hoài Chính, trong mắt đầy vẻ khó chịu nhìn chằm chằm cái tên đến báo tin này, hai hàm răng thì nhe ra, chả biết có phải nó muốn kiếm chỗ thịt nào đó trên người Mục Hoài Chính để cắn không nữa. Vẻ mặt Mục Hoài Chính mặc dù không có biến hoa gì, nhưng ngay sau khi nói xong, liền tìm lý do hiên ngang lẫm liệt rồi ba chân bốn cẳng chạy hết tốc độ. Sư phụ hắn chính là Tống Đại Nhân của Đại Trúc Phong, đối với lai lịch của Đại Hoàng hắn đương nhiên rõ ràng, cũng hiểu được đây chính là con chó người người tránh xa. Bằng không nếu ở trên Đại Trúc Phong, tư lịch Đại Hoàng so với hắn còn cao hơn, coi như cắn hắn thì hắn cũng chỉ biết cam chịu chứ biết làm sao.

Không nói đến đám đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân đang mang đủ loại tâm tình phức tạp chờ ngày mở ra bí cảnh, mà ngay cả ở trong Thanh Vân Môn, lúc tin tức này được thông báo cũng đã khiến cho không ít người xôn xao. Bởi vì trải qua ngàn năm lịch sử, Thanh Vân Môn chưa bao giờ có hành động mở ra bí cảnh như lần này, và dường như mọi người ai cũng chưa hề nghe đến trong môn có pháp thuật thần thông bậc này. Trong lúc mọi người âm thầm thảo luận thì lại có tin tức truyền ra, đó là việc này do chính chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài hết sức ủng hộ, đồng thời còn có hai trong năm vị đại trưởng lão là Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân cùng nhau bố trí.

Nếu là trưởng lão trong môn phái lãnh đạo sắp xếp, tất nhiên sẽ không phải là chuyện xấu, dù sao mọi người ai cũng tin tưởng mấy vị trưởng lão có thần thông to lớn kinh thiên động địa này, nhiều nhất chỉ là cảm thán vài câu, mọi người cũng cảm thấy may mắn vì Thanh Vân Môn thật sự đã khôi phục hưng thịnh. Phải biết rằng đối với thần thông có thể mở ra bí cảnh này, mặc dù trong thiên hạ đôi lúc cũng có nghe qua, nhưng hầu hết chỉ toàn là lời đồn vô căn cứ. Hiện giờ Thanh Vân Môn có thể làm được điểm này, chứng tỏ thực lực hiện tại của Thanh Vân Môn chỉ sợ đã là không kém gì thời kỳ toàn thịnh lúc xưa.