Tổng Tài Tại Thượng
Chương 4
#4

Edit : Ann202

Sau đó cô bỗng nhớ lại cái hình ảnh đêm hôm qua, ánh mắt của hắn như muốn nhìn thấu mọi thứ trong con người cô cùng với giọng nói đầy sự ám chỉ...

- Đây chính là khoảng cách giữa nam nhân và nữ nhân lúc đó đó! Cô đã hiểu chưa hả?

- Ah ahahah!

Mới nghĩ tới đây đủ khiến cô muốn ngất liệm đi, nó ngoài sức chịu đựng của cô.

Trời ạ! Thì Tiểu Niệm, mày thèm giai đến mức nào mới có thể xuân mộng với một tên chỉ thấy trên bản tin thôi chứ! Không được! Không thể cứ tiếp tục như thế này được! Mình phải tìm người yêu mới được! Nhưng mà mình trạch trong nhà quen rồi, bây giời kiếm đâu ra người để yêu?

Thật đau lòng. Phải rồi, đi xem mặt! Mình có thể đi xem mặt, như thế có thể thoát khỏi hoang tưởng thèm giai này! Rồi cuối cùng thì.

Ngày đầu tiên, gặp tên ngồi chơi game cả buổi trời

Ngày thứ hai, gặp ngay tên mọt sách.

Ngày thứ ba, cũng gặp ngay tên cũng chẳng ra hồn.

Một tuần sau. Cô đi phòng xông hơi để khuây khỏa.

Thì Tiểu Niêm ơi là Thì Tiểu Niệm, giờ biết tính sao đây. Cô ngồi một góc nhìn lại mà buồn ra nước mắt, hồn muốn lìa khỏi xác. Người mệt mỏi toàn thân.

- Nhìn cô gái kia kìa

- Hình như cô ấy ngất xỉu rồi! Có nên lại xem cô ấy có làm sao không?

Ôi, đi xem mặt cả tuần rồi, xem nhiều đến buồn nôn ra mất... Con trai chẳng có ai là tốt cả!

- Có lầm hay không thế? Đây là phòng tắm nữ mà?

- Ahh, sắc lang

- Á! Có mấy tên con trai vào đây!

Bỗng có tiếng hét lớn. Cô ra ngoài xem thử thì thấy cả đám người đàn ông mặc áo đen xông vào. Cô không chịu nổi đám người này dám cả gan đi vào trách.

- Các anh là ai? Đây là phòng tắm nữ biết không hả! Tôi đề nghị các anh ra ngoài!

- Là cô ấy à?

- Đúng rồi!

Đám bọn họ quay sang hỏi nhau rồi đưa tay cuối người cung kính nói

- Thì Tiểu Thư! Cung tiên sinh muốn gặp cô!

- Cái gì cơ?

Ủa, sao lại thế này? Bọn họ tìm mình? Chả hiểu gì vậy.

Hửm!! Hắn... hắn là... Cung Âu. Hắn là Cung Âu.

Cũng có nghĩa là... Đó không phải là mơ

- Mình... uhuhu

Tất cả đều là sự thật! Một tuần trước, cái hôm thời tiết nóng bỏng đó, căn phòng xa hoa làm người ta mê mẩn đó. Còn có cả người nam nhân đó tất cả đều là sự thật! Kỳ thật từ lúc đó mình đã cảm thấy bên dưới có chút khác thường là mình đã chút nghi ngờ rồi, nhưng mình vẫn luôn tự lừa dối bản thân mình rằng đấy chỉ là một giấc mơ mà thôi.

- Mình... mình...

Giờ đây cô đã rơi vào hố sâu không thể nào thoát ra được và chẳng dám tin rằng mình đã bị người nam nhân này... tại sao tất cả lại thành ra như vầy? Mãi đến lúc này không có một ai có thể cho cô một câu trả lời.

- Tôi chỉ muốn một mình cô ta ở đây!

- Vâng!

- Này! Các anh làm gì thế hả? Các anh dựa vào cái gì mà đòi đuổi chúng tôi đi?

Không được... mình phải mau chóng rời khỏi đây...

Cô muốn rời khỏi cái nơi ngột ngạt này, thoát khỏi hắn ta mãi mãi nhưng hắn đã nắm chặt tay cô ra lệnh

- Đứng lại ngay cho tôi! Thì Tiểu Niệm, cô cho rằng không nói năng gì là có thể ra khỏi đây à?

- Cung tiên sinh! Tôi nghĩ chúng ta không nên nói chuyện ở đây mà là tranh cãi ở tòa án mới đúng!

Hắn từng bước từng bước tiến lại gần cô, nở một nụ cười nhạt. Không phải cô không biết rằng là từ đầu đến cuối mục đích của hắn chỉ muốn cô thừa nhận mình đã có con với hắn ta và đưa đứa trẻ. Dù cô muốn trốn đến cả trời cũng không cứu nổi trừ khi cô ngoan ngoãn hợp tác giao nộp bằng không bây giờ hắn xử cô dễ như uống nước vậy. Nên bây giờ gặp mặt hắn cũng không ngại gì nói thẳng vào việc chính.

- Tòa án? Hừ! Tranh cãi quyền nuôi con à?